Những Bộ Phim Tình Cảm Hay Dành Cho Ai Đang Cô Đơn, Xem Xong Là Muốn Ôm Chính Mình Một Chút

Bạn có bao giờ cảm thấy, giữa thành phố đông đúc này, mình vẫn lạc lõng như một bóng hình mờ ảo? Với tôi, những ngày cô đơn ấy thường rơi vào cuối tuần, khi mọi người rủ rê đi chơi mà lòng mình chỉ muốn thu mình lại, cầm remote lướt tìm một bộ phim tình cảm cũ kỹ. Không phải để khóc òa đâu, mà để tìm chút đồng cảm – kiểu như, à, hóa ra không phải mình cô độc trong nỗi cô đơn này. Hồi hè năm ngoái, sau khi chia tay một mối tình kéo dài quá lâu, tôi hay lang thang cà phê một mình, rồi về nhà bật Lost in Translation lên. Bill Murray và Scarlett Johansson ngồi bar ở Tokyo, nhìn nhau qua những ánh đèn neon chập chờn, thì thầm những bí mật không tên – và tôi chợt thấy, cô đơn đôi khi đẹp theo cách riêng, như một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với chính tâm hồn mình. Những bộ phim tình cảm hay dành cho ai đang cô đơn không phải lúc nào cũng happy ending, mà là những câu chuyện ôm ấp nỗi trống trải, khiến ta cảm thấy được hiểu. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ vài bộ phim như thế – từ những kỷ niệm cá nhân của tôi, hy vọng chúng sẽ là người bạn đồng hành cho bạn những đêm dài. Bạn thì sao, có bộ phim nào từng “cứu” bạn khỏi nỗi cô đơn không?

Hãy bắt đầu từ Lost in Translation (2003), bộ phim của Sofia Coppola mà tôi xem đi xem lại mỗi khi Tokyo ảo trong đầu ùa về. Bob Harris – ông bố trung niên mệt mỏi (Bill Murray) – và Charlotte – cô vợ trẻ lạc lối (Scarlett Johansson) – gặp nhau ở khách sạn xa xỉ, chia sẻ những cuộc trò chuyện vụn vặt về jet lag và cuộc sống hôn nhân nhạt nhẽo. Cảnh họ hát karaoke say sưa dưới ánh đèn mờ ảo làm tôi mỉm cười xen lẫn cay đắng, vì nó gợi nhớ những đêm một mình ở quán bar nhỏ, nhìn người ta cười nói mà lòng nặng trĩu. Bạn có bao giờ cảm thấy, cô đơn không phải thiếu người bên cạnh, mà là thiếu ai đó thực sự hiểu? Phim này nhẹ nhàng như cơn gió Nhật Bản, không kịch tính nhưng thấm thía, khiến tôi học cách yêu thương bản thân hơn – xem một mình, bạn sẽ thấy Tokyo không xa xôi đến thế.

Chuyển sang một bộ phim khiến tôi khóc thầm trong chăn, Blue Jay (2016), với Sarah Paulson và Mark Duplass – cặp tình cũ gặp lại sau 20 năm ở thị trấn nhỏ California. Amanda và Jim lang thang qua những con phố quen thuộc, kể chuyện cũ xen lẫn những “nếu như” day dứt, từ mối tình học đường đến những lựa chọn sai lầm. Tôi xem bộ này vào một buổi tối mưa phùn, một mình với ly rượu vang ấm, và cảnh họ ngồi trong căn nhà cũ, cười vì những kỷ niệm ngốc nghếch, rồi đột ngột im lặng vì nỗi tiếc nuối – ôi, nó chạm đúng vào nỗi cô đơn của những ai từng yêu rồi mất. Bạn ơi, nếu gặp lại người xưa, bạn có muốn thử lại không, hay chỉ ôm ấp ký ức? Phim indie nhỏ xinh này không có nhạc nền ồn ào, chỉ có đối thoại chân thực, khiến ta suy ngẫm về sự cô lập trong chính mối quan hệ hiện tại – xem xong, tôi hay tự hỏi, liệu mình có đang chờ một cuộc gặp tình cờ như thế?

Nói đến cô đơn kiểu châu Âu tinh tế, The Worst Person in the World (2021) của Joachim Trier là bộ phim khiến tôi cười mà lòng đau. Renate Reinsve đóng Julie – cô gái Oslo 30 tuổi, nhảy từ mối tình này sang mối tình khác, giữa những giấc mơ nghề nghiệp và nỗi sợ cam kết. Cảnh cô chạy bộ qua thành phố tuyết rơi, cố gắng “tạm dừng thời gian” để suy nghĩ, làm tôi nhớ về những lần lang thang một mình ở Hà Nội, tự hỏi đường đời mình đang đi đâu. Nó buồn không phải vì mất mát lớn, mà vì sự mơ hồ của tuổi trẻ: yêu đương vụn vặt, rồi cô đơn len lỏi qua những khoảng trống. Bạn có nghĩ rằng, đôi khi cô đơn là phần thưởng cho sự tự do? Với hình ảnh Na Uy xinh đẹp và hài hước chua chát, phim này như một bức thư tay gửi đến những tâm hồn đang lạc lối – xem một mình, bạn sẽ thấy mình không “tồi tệ” chút nào.

Nếu bạn thích sự cô đơn được bù đắp bằng nghệ thuật, Paterson (2016) của Jim Jarmusch sẽ là người bạn dịu dàng. Adam Driver là Paterson – tài xế xe buýt kiêm nhà thơ ở New Jersey, sống cuộc đời lặp lại với vợ Laura (Golshifteh Farahani) và chú chó Nellie. Những bài thơ anh viết trong đầu về chiếc cốc cà phê hay con sông Passaic làm tôi xúc động, vì nó nhắc nhở rằng cô đơn có thể là nguồn cảm hứng, không phải gánh nặng. Tôi xem phim này sau một tuần làm việc kiệt sức, ngồi một mình bên bàn ăn, và cảnh Paterson đọc thơ cho người lạ ở quán bar làm tôi mỉm cười – kiểu cô đơn êm đềm, nơi tình yêu với thế giới xung quanh lấp đầy khoảng trống. Bạn có bao giờ viết nhật ký để chống chọi với nỗi cô đơn? Phim chậm rãi như một bài thơ dài, với New Jersey làm nền giản dị, khiến ta học cách tìm vui trong những điều nhỏ bé.

Đừng bỏ qua Weekend (2011), bộ phim Anh khiến tôi rung động vì sự chân thực của những khoảnh khắc ngắn ngủi. Tom Cullen và Chris New là Russell và Glen – hai chàng trai gặp nhau ở quán bar, dành cuối tuần bên nhau giữa Nottingham sôi động, nói đủ thứ từ nghệ thuật đến nỗi sợ cam kết. Cảnh họ thức dậy bên nhau, tranh luận vụn vặt rồi ôm chặt lấy nhau, làm tôi nhớ về những mối tình thoáng qua – đẹp vì mong manh, buồn vì không kéo dài. Xem một mình, nó như một lời an ủi: cô đơn không phải vĩnh viễn, chỉ là khoảng lặng giữa các nốt nhạc. Bạn ơi, bạn có tin vào tình yêu chỉ trong 48 giờ? Với đối thoại sắc sảo và không khí party sôi động, phim này dành cho những ai đang tìm kiếm sự kết nối, dù chỉ qua màn ảnh.

Một bộ phim khác làm tôi “chill” theo cách buồn man mác là Certified Copy (2010) của Abbas Kiarostami, với Juliette Binoche và William Shimell – một nhà văn và người phụ nữ lạ gặp nhau ở Tuscany, rồi cuộc trò chuyện của họ biến thành một vở kịch tình yêu giả tưởng. Họ cãi vã như cặp vợ chồng cũ, rồi dịu dàng như người yêu mới – và tôi xem ở một quán phim nghệ thuật nhỏ, một mình với túi bỏng ngô nguội ngắt, cảm giác như đang chứng kiến chính nỗi cô đơn của mình được diễn xuất. Bạn có tưởng tượng không, nếu cuộc đời là một bản sao chép của những mối tình không thật? Phim Ý-Pháp này mơ hồ, đầy triết lý, khiến ta suy ngẫm về sự cô lập trong giao tiếp – xem xong, tôi hay gọi cho bạn bè, chỉ để nghe tiếng cười.

Và nếu bạn cần chút hy vọng giữa cô đơn, Midnight in Paris (2011) của Woody Allen sẽ đưa bạn lạc vào Paris những năm 1920. Owen Wilson là Gil – nhà viết kịch lạc lối, gặp những biểu tượng như Hemingway và Fitzgerald qua những chuyến xe lúc nửa đêm, rồi tìm thấy tình yêu với Inez (Marion Cotillard). Tôi xem bộ này vào đêm khuya một mình, cười vì những cuộc trò chuyện hóm hỉnh, nhưng xúc động vì Gil nhận ra hạnh phúc ở hiện tại. Nó nhắc nhở rằng cô đơn có thể là cầu nối đến giấc mơ. Bạn có bao giờ mơ về một Paris của riêng mình? Với nhạc jazz du dương, phim này nhẹ nhàng, khiến ta bớt cô đơn bằng trí tưởng tượng.

Cuối cùng, Frances Ha (2012) – bộ phim đen trắng của Noah Baumbach với Greta Gerwig là Frances – vũ công New York 27 tuổi, vật lộn với bạn bè, công việc và nỗi sợ trưởng thành. Cảnh cô chạy bộ qua thành phố, hét lên tên mình, làm tôi khóc vì quá giống những ngày lang thang một mình của tôi. Tình bạn ở đây lấp đầy cô đơn, nhắc nhở rằng đôi khi, yêu bản thân là bước đầu tiên. Bạn nghĩ sao nếu cô đơn là phần của hành trình tìm thấy chính mình?

Viết đến đây, tôi chợt thấy lòng mình ấm áp hơn, như vừa ôm một tách trà nóng sau cơn mưa. Những bộ phim tình cảm hay này không xóa nhòa cô đơn, mà ôm ấp nó, biến nó thành người bạn đồng hành. Chúng nhắc tôi rằng, đang cô đơn không có nghĩa là cô độc – chỉ là đang chờ một câu chuyện mới. Bạn thì sao, bộ phim nào trong đây từng an ủi bạn? Hay có “liều thuốc” phim khác muốn gợi ý? Hãy comment bên dưới nhé, biết đâu chúng ta cùng lập lịch xem chung qua Zoom. Cuộc sống đôi khi cô đơn, nhưng may mắn thay, màn ảnh luôn rộng mở để đón ta về.sextop1